Roosevelt, ưu tư tới nỗi đau rồi bất tỉnh.Phương pháp tự khuyến khích ấy ngớ ngẩn, nông nổi và ngây thơ ư? Không đâu.Cô ta nói: "Hồi ấy tôi sợ sẽ phát điên.Bây giờ, các hội viên của tôi rất ít khi đem những nỗi khó khăn ra bàn với tôi lắm.Ít bữa sau, bác sĩ kêu điện thoại cho hay cháu đã qua cơn nguy.Tôi kể ra đây vài thí dụ:Bởi vậy tôi chẳng hề cản.Có lẽ ông già đó chẳng coi những phỉ báng ông vào đâu.Kìa, đô đốc Byrd đã nói: "Chúng ta không cô độc trên thế giới này đâu, có cả vật vô tri như mặt trăng, mặt trời, cũng cứ đều đều, đúng ngày, đúng giờ lại chiếu sáng chúng ta, lại cho ta cảnh rực rỡ của bình minh hoặc cảnh êm đềm của đêm lặng".Tôi ráng học, chẳng bao lâu đứng đầu lớp mà không bạn nào ganh tị hết, vì tôi đã tìm hết cách giúp họ rồi.
