Sáng nay 8 giờ bạn dậy.Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình.Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy.Tôi không có bản lĩnh.Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước.Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau.Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi.Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang.Trận đấu quả thú vị hơn lần trước.Lải nhải cũng là chơi.