Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú.Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng.Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc.Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI.Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc.Cái ghế đá này cũng buồn lây.Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi.Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng.Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về.Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái.