Gần đây, tôi đã xem một bộ phim cũ, một câu chuyện về lòng dũng cảm và tình yêu của những người định cư tiên phong ở nước Mỹ thuở ban đầu.Nhiều người chiến đấu vì những phần thưởng nhỏ bé vì họ bị nhốt trong một niềm tin giả tạo rằng họ không phải là những người đáng được hưởng những thứ tốt hơn trong đời.Người Đức vẫn đang mang nặng nỗi nhục thua trận trong thế chiến thứ nhất.Tôi tiếp nhận sức mạnh tiêu cực đó, cảm nhận nó trong khắp cơ thể và ném nó trở lại cho họ.Bất cứ khi nào nhắc đến lao động, những ý nghĩ chần chừ và trì truệ trỗi dậy ngay tức thì.Mọi người sẽ tuân theo một cách tự nhiên người có những phẩm chất tinh thần mạnh mẽ bên cạnh khả năng chuyên môn của anh ta.Bắt đầu từ thời thơ ấu, hầu hết chúng ta được dạy rằng phần thưởng lớn nhất trên đời này là sự tán thưởng của người khác.Thế rồi xuất hiện một người lương thiện: sau một thập kỉ sống trong bầu không khí ô uế, bị thôi thúc thuần túy bởi lòng tham và những mối lợi ích kỷ, chúng ta có thể đã sẵn sàng đón nhận một luồng gió tươi mát: sự giải phóng nhờ lao động cần cù và trung thực.Một con ve nghe chuyện này, nó nói với con chim câu: “Ta vùng dậy mà bay, dục vào đám cây du, hoặc khi không tới thì nhào xuống đất mà thôi, nhưng vẫn tiến lên phía trước.Anh ta cũng phát hiện được con trai của cô chính là người cung cấp cho cô và cậu ta cũng liên hệ mật thiết với những kẻ phân phối lậu.
