Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi.Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai.Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi.Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây.Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày.Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên.Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ.Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện.Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái.Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người.
