Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ.Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo.Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa.Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa.Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu.Đầu tiên định xé cuốn tiếng Pháp nhưng đó là sách mượn.Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết.Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi.Thôi thì dùng vào chỗ khác.
