Tôi không muốn đi đâu cả.Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người.Tốt hơn là nên nhập vai.Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm.Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra.Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra.Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi.Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay.Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng.