Đó là Tâm dang nhìn vào cái vật mà chính Tâm đã sáng tạo ra.Khi nào bạn chợt nhận ra rằng: “Ồ mình lại sắp rơi vào thói quen chỉ lo nghĩ đến phút giây sắp tới, luôn bận tâm đến những gì chưa xảy ra”, đó là lúc bạn bắt dầu bước ra khỏi những thói quen lâu đời trong tình cảm hay trong cách bạn suy nghĩ và đồng thời có khả năng chọn lựa để đặt sự chú tâm của mình hoàn toàn vào giây phút này.Nên chú tâm đến khuynh hướng thêu dệt nên một câu chuyện không có thực của trí năng bạn quanh sự mất mát này, trong đó bạn tự gán cho mình vai trò của một nạn nhân.Bnạ không thể tìm ra được mình trong quá khứ hoặc tương lai.Nhưng hình tướng đó không thể tồn tại khi bạn có thái độ chấp nhận mọi việc.Nhưng đó là tình trạng hiện thời của đa số người.Đó là lý do chúng ta rất sợ cái Chết.Khi bạn nhận ra sự chống đối này ở bên trong, bạn có muốn buông bỏ thái độ chống đối đó và hết lòng với những gì bạn đang làm?Sợ hãi (44) là sợ đánh mất một cái gì, từ đó tự cảm thấy mình trở nên mất giá trị hoặc thiếu thốn.Phận nhận biết đo chính là sự trường cửu ở trong bạn – chính là Tâm.
