Ông cứ luôn nói về trạng thái hiện trú như là chìa khóa cho vấn đề.Chúng ta có thể gọi hành động này là hành động trong trạng thái vâng phục.Bạn chỉ đề cập đến quá khứ khi nào nó tuyệt đối thích hợp với hiện tại.Tôi đã cố gắng vâng phục nó, nhưng tôi thấy không thể được.Nếu bạn thấy mình đang ở thiên đàng, thì không bao lâu sau đó tâm trí bạn sẽ nói “phải, nhưng…”.Bà ấy cũng đồng hóa với một điều kiện: đó là dung mạo bên ngoài.Vết rạn nứt bên trong đã được hàn gắn, và bạn lại trở thành cái toàn vẹn.Đây là chuyện bình thường, và thật là điên rồ.Nó không có nghĩa là thụ động chịu đựng bất cứ tình huống nào bạn gặp một cách mê muội thông qua hành vi phán xét nẩy sinh, rồi nhu cầu ganh đua và thống trị cũng theo đó mà xuất hiện.Đừng suy nghĩ về nó – hãy cảm nhận nó.
