Tôi cầu khẩn Ngài dắt dẫn, soi đường cho tôi qua khỏi cơn thất vọng tối tăm, dầy đặc và lạnh lùng bao phủ tôi.Tiệc tan, nhà tôi kể lại: "Em chạy đi kiếm một người dọn bàn thì ra chiếc khăn ăn kia còn ở tiệm giặt.Tôi có lại xin việc tại nhiều nhà sản xuất phim nhưng không một ai mướn tôi.Tôi xin nhắc bạn: Câu đó khuyên đừng "lo" tới ngày mai chứ không phải là đừng "nghĩ".Hộc tủ của tôi đầy những truyện đó.Ông chép trong tập ký ức của ông: "Suốt đêm đó tôi ngâm chân trong nước nóng và hột cải, lại đắp hột cải trên cổ tay, trên gáy, mong đến sáng sẽ hết nhức đầu".Quy tắc đó thiệt hay, chẳng những cho Công ty U.Tôi hoảng hốt gần hoá điên.Mỗi ngày làm một việc thiện để làm nở một nụ cười trên môi người quanh ta.Bà kể với tôi: "Năm 1937 nhà tôi mất, tôi đau đớn thất vọng lắm và gia tư gần như khánh kiệt.