Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi.Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người.Rồi lao đầu vào sáng tác.Họ kinh doanh khách sạn.Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau.Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém.Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình.Ý tưởng của gã dừng lại ở chỗ vẽ cái tivi xoay ngược, mọi đồ vật đều xoay ngược.Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình.Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ.
