Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái.Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình.Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất.Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển.Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng.Tôi muốn đâm vào đâu đó.Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc.Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang.Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi.