Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó).Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình.Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu.Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm.Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình.Nhà văn ngồi lại một mình.Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ.Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh.Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại.Và tha thứ cho những cái không hay của nàng.
