Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế.Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi.Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau.Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình.Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào…Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn.Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp.Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa.Hoặc có nhưng không nhiều.Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả.